(Ảnh internet)
(Thơ cũ dọn từ Yahoo qua)
Người đi vô tình mãi thếPhố đông tiếc nuối cuối hè
Ve sầu khúc ca quạnh quẽ
Giọng khàn ẩn khuất cành me
Chiếc lá vàng dần cuối hè
Gieo mình trong nỗi băn khoăn
Mặc dù vàng thu chưa đến
Lá rơi ai nào cản ngăn !
Qua rồi những mùa đầy nắng
Hạ già lại đón thu sang
Hồn ta xé tan nhiều mảnh
Khó mờ dẫu bụi thời gian
Em đi mình ta lặng lẽ
Chiều tàn mây lững lờ trôi
Vẹn nguyên nụ hôn ngày đó
Ngọt ngào vướng mãi bờ môi
Người đi lưu hoài nỗi nhớ
Phố đông bóng ngã chiều tàn
Tấp nập mà sao cứ ngỡ
Hồn mình lạc chốn thôn trang
Đủ rồi mùa hạ nồng nàn
Thừa lắm áng mây lang thang
Phượng rũ ve đừng ca hát
Thương hè lại ngóng thu sang.
Tháng 06/2013
Nguyễn Định
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét