(Ảnh MN Tr...)
Tôi đã ra đi từ nơi bắt đầu…
Bỏ lại sau lưng bạn bè yêu mến
Đến một nơi, (thoạt tiên) không muốn đến
Lời tạm biệt, vội vàng như gió thoảng qua
Gói hành trang là một bài thơ mộc mạc
Đất khách ban đầu, thân cò cánh vạc
''Cố hương'' xa rồi, cứ day dứt không thôi.
Có lẽ nào tấm ảnh em tặng tôi
Là lời giã từ nói không thành tiếng
Bài thơ ngắn đủ vương nhiều lưu luyến
Đóa hồng tươi e ấp những cánh mềm !
Nói càng nhiều nghi ngại lớn dần thêm
Cũng chỉ là những vần thơ mộc mạc
Chẳng khác nào như áng mây xám bạc
Trôi lững lờ, trong chốc lát, vỡ thành mưa
''Bài thơ cuối cùng'' trong tiết giao mùa
Độ cuối xuân lất phất mưa đầu hạ
Tôi gửi đến em, (xin lỗi), vội vàng quá!
Chia tay nào chẳng vương chút buồn đau?
Lời xin lỗi giờ đây đã phai màu
Mà đóa hồng nhung sao tôi còn giữ (?)
Tôi không thể xin em tha thứ
Chỉ mong tình HUYNH MUỘI giữ bền lâu !.
Tháng 07/2013
Nguyễn Định
|
Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013
QUÁ KHỨ THẬT GẦN.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Em sang mừng nhà mới của NĐ ...
Trả lờiXóaChúc anh vui vẻ và an lành !
Anh cảm ơn Thụy. Hơi bất ngờ trong sáng đầu tuần mở cửa nhà thấy có em đêm hôm qua thăm... Anh cứ nghĩ chắc nhà mình bị làm sao ấy hoặc nhà cửa bị sơ suất thế nào nên Thụy không biết đường vào, mặc dù nhà mở cửa đã hơn 10 ngày... Anh chúc em tuần mới vui, công việc thuận lợi.
Xóa